Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2019

Israel - Thấy người ngẫm ta!

Lâu lắm mới có động lực đọc hết một cuốn sách trong hơn 1 tuần. Thực sự sách lịch sử đối với mình khô khan, khó nhằn và mình cũng không nghĩ có quyển nào thu hút được mình kiểu như rứa. Lúc đọc được khoảng 30 trang đầu, mình đã thấy bị nhàm chán, không có động lực đọc tiếp vì khô khan quá, văn phong thì nghiêm túc nhưng quả thực câu chuyện hay phải cần kiên nhẫn. Thế là, mình cố gắng đọc thêm xem sao, xem có gì hay hơn không? Quả thực, hơn cả kỳ vọng! Israel hay Do Thái thì không xa lạ với nhiều người vì sách báo đã nói quá nhiều về họ, về trí thông minh của họ. Nhưng quả thực quyển sách này đã cho mình nhận ra một điều: Không có điều gì tự nhiên mà thành, cũng không có con đường thẳng nào dẫn đến thành công mà không qua bao núi đèo trắc trở. Có những ngày mình buồn, một cái buồn “vô duyên” chỉ vì đang đọc ở chương về những xung đột và lịch sử. Thật sự mình đã mong rằng đọc xong chương này thật nhanh nhưng đọc mãi đọc mãi vẫn cứ thấy chiến tranh. Mở màn từ 1840 và mình đã nghĩ

Tri kỉ

Lâu rồi mới được gặp hai anh chị chủ quán dễ thương. Từ lâu đã thấy hai con người đó giản dị, chân thành và tình cảm rất sâu sắc nhưng hôm nay có điều khiến mình không khỏi xúc động ^^. Lúc chị mình bảo: "Em thấy anh giống như là anh trồng hoa cho chị ngắm a, dễ thương a rứa. Phải không anh?" Anh chủ đang ngồi ở bếp lò nấu nước, khói nhẹ bốc lên. Lúc mình quay sang nhìn anh chủ, mình vô tình bắt được ánh mắt đó. Anh từ tốn với câu trả lời có chút ngại ngùng nhưng rõ ràng: "Ừ  đúng rứa!" xong anh cười một cách hiền lành, mặt hơi đỏ một chút. Thật sự không thể nào quên ánh mắt đó. Ánh mắt của sự yêu thương, trìu mến, chân thành cực kì nhẹ nhàng. Quá sức dễ thương. Ở cái tuổi gần 40, họ vẫn dành cho nhau những điều giản dị, tinh tế như rứa, quả thực đáng quý. Họ là tri kỉ!  <3 Tình cảm thật sự không cần nhiều món quà, vật chất xa xỉ mà là những điều thấu hiểu sâu sắc, biết lắng nghe, biết cảm thông cho nhau như thầy Thích Nhất Hạnh có đoạn viết: "Nhu yếu hiể

"Hãy ở lại bên tôi vào lúc cuối ngày" - Thơ Trần Việt Anh

"Hãy ngồi lại cùng tôi vào lúc cuối ngày Lúc những mặt người đã nhuốm màu mệt mỏi Chỉ ngồi cạnh tôi thôi và đừng bao giờ hỏi Vì sao? Vì những tháng ngày đất thấp trời cao? Vì những ước vọng lớn lao Mà áo cơm lại ghì sát đất Vì đã tất tay cho ván bài cược bằng chân thật Sự thảm bại lạnh lùng Vì ánh mắt của cô gái giờ mình tạm gọi người dưng? Thờ ơ thấy sợ Vì tuổi trẻ đi qua Ghi cho mình bao nhiêu là món nợ… Và cả vì nỗi sợ Một ngày tan vào cõi mênh mông. Lại gần tôi thêm chút nữa được không? Kể cho tôi nghe về ngày- mà bạn và tôi từng sống? Bầu trời có màu gì? Đám mây có màu gì? Bao mặt người chúng ta từng gặp Ai cũng nhớ nhớ quên quên Hãy ở lại bên tôi vào lúc cuối ngày Lúc ánh sáng cuối cùng của một ngày sắp tắt Chúng ta chỉ lặng nghe và nhắm mắt Xem ngọn gió đang bảo điều gì Có thể đó là những lời rầm rì Có thể đó là tiếng cười chê những kẻ tài cao mà chí thấp Có thể đó là hơi thở của mẹ Đất Mỗi ngày lại có bao nhiêu sự sinh sôi Như bóng tối, như ánh sáng Như tình yêu, như sự

"Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ"

Sáng nay, mình định bụng dậy sớm chút đi ra cầu gỗ Lim để được đi bộ, ngồi hít thở xíu, đọc một đoạn sách rồi ăn một ít bánh quy. Quả thật không có gì tuyệt bằng được ngồi ở một nơi gần sông, mát mẻ, yên ắng và tận hưởng một quyển sách hay. Sáng ni lại có cơn gió dễ thương nữa chứ, nhẹ nhàng như lời thì thầm của mùa thu í. ^^ Cái cảm giác được làm những điều mình thích: đi bộ chậm rãi, ăn uống từ tốn và không phải lo đến giờ đi làm thật thích quá chừng. Khi có thời gian, con người ta mới thấy được những điều đẹp đẽ chung quanh, mới thấy những sự vật quanh mình đang thở, đang sống rất khẽ. Lúc về có một chuyện dễ thương ^^. Một cô nhìn thấy mình mang túi cói, thế là ghé lại hỏi han. Cô nói thích cái túi của mình – rất thân thiện với môi trường ^^. Rồi cô đứng nói chuyện, mình cũng thật yên để nghe vì nhìn ánh mắt cô chắc hẳn rất lương thiện rồi. Rồi cô kể về việc cô đi học, cô bảo 52 tuổi cô đi học lấy bằng C tiếng Anh. Cô nói: “Lúc trước dì học trường Đồng Khánh (trường HBT

Trò chơi Trí Uẩn - Tự hào Việt Nam

Có cách nào để trẻ con bớt chơi điện thoại? Lúc trước không có điện thoại mấy đứa trẻ sẽ chơi gì hè? Trò chơi này có lẽ sẽ là câu trả lời rất hay. Đây là quyển sách được ba mình mua cho từ thời lớp 7, lớp 8 gì đó. Lúc đó không hiểu sao chỉ thích mỗi cuốn này và rồi nó mang lại bao nhiêu kí ức đẹp! Dù bây giờ nó không còn vẻ mới mẻ, tinh tươm nhưng bên trong vẫn nguyên vẹn cùng với tinh thần của nó. Trò chơi này gọi là trò chơi Trí Uẩn. Có lẽ đây là trò chơi trí tuệ hàng đầu và rất thuần Việt. Cách chơi cực kì đơn giản: sáng tạo hình chỉ từ 7 miếng ghép gỗ. Bộ đồ chơi từ 7 miếng ghép xếp này được in thành sách vào năm 1956 và được Bác Hồ đặt tên là trò chơi Trí Uẩn (người sáng tạo ra trò chơi này). Thực sự, giờ tìm lại rất khó vì nó không còn xuất bản nữa. Mình may mắn vẫn còn giữ được nó. Bộ này không chỉ có sách mà còn có bộ gỗ 7 miếng. Chắc có lẽ đây là trò chơi mình thích nhất vì đơn giản nhưng cần rất nhiều sự sáng tạo. Và hay nhất ở chỗ mỗi nhóm hình sẽ được minh họa bằng nhữn

Nếp nghĩ, nếp nhà!

Trải nghiệm cuộc sống và môi trường làm việc ở Huế cũng gần 3 năm. Rất nhiều người bảo rằng: “Huế bao năm vẫn vậy”. Đối với nhiều người yêu Huế, yêu mảnh đất Thần Kinh với những giá trị văn hóa lâu đời, trường tồn, cổ kính và kiểu cách “sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu” thì đó là một điều đáng mừng. Còn với những thế hệ trẻ, những điều đó lại rất nhiều rào cản, có cơ hội nhưng lắm thách thức. Huế là một nơi rất yên bình so với nhiều thành phố khác vì tỉ lệ dân nhập cư ít mà có nhập cư thì người ta cũng khó để chịu được “cái nắng, cái gió” của nơi đây; không bảo là khắc nghiệt quá như ở Quảng Trị, Quảng Bình nhưng thời tiết quả làm cho con người ta trở nên “khó tánh” hơn. Quay lại chuyện đời sống Huế. Ba năm rồi mình về đây, nhìn từng dòng người, dòng chảy của Huế. Rời Huế từ lúc còn thơ dại – những năm 18 tuổi không hiểu gì về Huế, cũng không biết nhiều về con người Huế hay những giá trị của Huế bởi 7giờ 30 là phải có mặt ở nhà với tác phong rất quy cũ; đều răm rắp như vắt cha

Nhớ những năm tháng ấy

Chắc là vì tháng 6  Mấy hôm nay thấy các bạn chuẩn bị tốt nghiệp mà mình cứ có cảm giác xao xuyến trong người. Mấy hôm nay lại nhớ Thầy. Thầy là người Thầy đầu tiên đối với mình và sẽ luôn là như rứa. Lúc trước mình chưa thấy thích cái ngành Marketing này lắm mãi đến khi gặp thầy. Học thầy đúng kiểu học kì quân đội, suốt 3 tháng trời tụi mình được ngủ chưa tới 5 tiếng, ăn cơm và sinh hoạt chỉ trong 1 tiếng đồng hồ nhờ rứa mà khoảng thời gian đó trở thành những kỉ niệm không bao giờ quên được với mình. Thầy hay nói câu: “Có thật không? Tôi sẽ chứng minh điều ngược lại.” Thầy khiến những điều đúng và sai trở nên mơ hồ và cho chúng mình biết cuộc đời cũng như rứa cũng chẳng phân biệt đúng hay sai quá nhiều, có đúng chăng thì cũng ở một vài hoàn cảnh, một nhóm người thôi. Suốt 21 năm đi học trước đó mình chưa bao giờ ấn tượng hay cảm nhận được sự tận tâm mãnh liệt từ một giáo viên nào như thầy cả, cũng chưa bao giờ mình muốn nói chuyện và tiếp xúc với giáo viên nhiều hơn như rứa

Đi rừng - Khoảnh khắc khó quên

Mọi người đi suối còn có hai con người lại chọn lên …núi Trong lúc mọi người đi suối, mình với một chị bảo tìm chỗ môt ngồi cho mát. Tự dưng thấy có lối nhỏ không có ghi biển CẤM hay NGUY HIỂM gì nên trong đầu suy nghĩ điều đó đồng nghĩa với việc “Được phép vào”. Lúc đầu hai chị em tính tới một xíu để coi đó là chỗ nào thôi. Vừa bước độ 200m thấy một lối mòn, đá được đặt khá ngay ngắn nên nghĩ là chắc có ai đó đã từng đi rồi. Chị P rủ: “Đi xem thử không?”. Mình hơi ngần ngại hơi lo lắng nhưng mà vẫn quyết định đi. Vừa đi vừa thấy càng lúc càng đẹp và lại càng lên cao, đi mãi chưa thấy tới đích gì. Chị P đi đằng sau bảo: “Về đi em, đừng lên nữa coi có con vắt đỏ.” Thực sự mình lúc đó mặt quần đùi, áo pull nhưng mỗi khi đi lên rừng núi không hiểu sao lúc nào cũng chỉ nghĩ sợ có con Cọp chui ra thôi, có lẽ ý nghĩ đó khiến mình không nhớ đến mấy con vắt. Chị P đi đằng sao cứ bảo: “Coi có con muỗi hút máu người đó, coi có vắt đó.” Suốt đoạn đường mà nói miết trong khi nàng lại mặc quầ

Hướng nội hay hướng ngoại?

Một trong những video TED Talk hay nhất mình từng xem. Lúc trước mình rất thích thậm chí là ngưỡng mộ những người có rất nhiều mối quan hệ xã hội, hòa đồng với tất cả mọi người, vui vẻ với tất cả mọi người. Nhưng có lẽ giờ đã khác nhiều rồi.  Xem video và nhớ tối đó chị bạn bảo :"Vy ơi, em tới nói chuyện với con chị xem (con trai chị học lớp 6) nó thế nào?". Với một tâm thế háo hức được nói chuyện với em đó vì nghe bảo em có những sở thích rất thú vị và cũng bởi chị mong muốn điều đó. Vui vẻ chấp nhận và đến ngồi nói chuyện với cậu bé. Hơn 1h đồng hồ nhưng mình vẫn có cảm giác không thể nào bước vào thế giới của em được. Em thích lịch sử mà đặc biệt là lịch sử chiến tranh TG thứ II vì em rất thích chơi game. Em ấy hỏi nhiều câu và yêu cầu mình đặt câu hỏi kiểu như kiểm tra kiến thức - một điều mình ít khi thích thú. Mình thích văn hóa hơn lịch sử và bây giờ lịch sử cũng không phải điều mà mình muốn tìm hiểu. Cuộc nói chuyện trôi qua rất nhạt. Xem lại video này nhiều

Ái ngữ là?

Có những ngày tôi đã trải qua những cuộc nói chuyện đầy những cảm xúc nghi ngờ, chán ghét nhau. Bạn có lần nào đã trải qua tình trạng bản thân đang rất thoải mái nhưng lại bị lôi vào các cuộc to nhỏ như vậy? Tôi tự nhủ rằng tôi không giận, tôi không buồn vì tôi hiểu rằng khi ta giận ta là cái giận. Vậy mà, tôi đã giận, đã buồn, đã chán chường từ sâu thẳm bên trong và cái đó bộc phát ra khỏi cơ thể để biến thành những khuôn mặt vô thần. Tôi cũng không hiểu mình đến mức đồng nghiệp tôi hỏi: "Sao mặt em buồn thế?" Tôi đáp liền: "Em đâu có buồn đâu!", và cười thản nhiên. Ngay sau đó, tôi lại trở vào trạng thái không có nhiều cảm xúc và cứ làm việc của mình. Bản thân mình cũng không hiểu mình nữa. Tôi không muốn nói chuyện với ai cả, không! Tôi tìm đến một người bạn để nhờ sự giúp đỡ, tôi thoải mái ngay lúc đó, tôi khỏe ra ngay lúc đó, tôi cảm thấy ổn hơn. Vậy mà ngay sau đó tôi trở về cảm giác trống rỗng ấy, cái cảm giác lâu rồi mới có. Về đến nhà tôi tự hỏi mình:

Bạn Chuẩn

Mình có những người bạn thật dễ thương!  Lâu lắm mới có dịp nói chuyện nhiều với Chuẩn (người mà mình hay gọi là nhị ca ^^ vì còn 1 người là đk nữa hiihi). Lúc trước đã biết Chuẩn là một người hiền lạnh với khờ khờ rồi :P Nhưng mà giờ thấy Chuẩn lại sâu sắc hơn người. Hai đứa lúc trước đi học toàn cãi nhau không, có lúc còn nghỉ chơi nhau cả tháng vì tội rủ đi uống nước mía không đi :)) Giờ ngồi nói chuyện rồi Chuẩn kể về người yêu thấy dễ thương thực sự. Người yêu Chuẩn là Thơm, Thơm bị khớp nên đi lại khó khăn. Lúc trước gặp có 1 lần nên không cảm nhận được chỉ thấy hai người dễ thương. Giờ nghe Chuẩn kể chuyện sao thấy cảm động quá. Chuẩn bảo không bao giờ nghĩ mình yêu bạn đó vì bạn đó tính thẳng như con trai nhưng rồi giúp đỡ, chăm bạn đó lúc ốm một hồi lại có tình cảm không hay. Chuẩn là người mà chỉ cần nghe bạn bè ốm là có mặt không biết ngày đêm! Chuẩn bảo xin lỗi vì dạo này có người yêu rồi nên thực sự không có thời gian nhiều cho bạn bè. Đúng thật lâu lắm hai đứa

Phía sau một anh Grab - For relax

Phía sau một anh Grab 😁 Chuyện hôm đó... Mình book xe cho buổi sáng sớm nhưng không book được cái nào cả thế là phương án cuối cùng phải book Grab. Book cho 6h sáng với linh tính chắc không ai đi giờ đó nên mới nảy ra ý nghĩ book vào 9.30 tối hôm trước thử xem. Book Grab mà book tận trước nửa ngày vậy mà vẫn có người chịu đi với mình hihi. Tình cờ đến mức anh Grab cũng tên Huế luôn mới hay. Thế là sáng hôm sau đúng 6h anh Grab có mặt ^^. Rồi mình lên đường. Đường đi ra sân bay xa lắm chắc gần 30 cây số. Mình vừa đi vừa tiếc, vừa than đến Đà Lạt mà chưa đi được nhiều nơi thế là anh Grab vừa đi vừa chỉ cho mình bao nhiêu thứ. Anh bảo mua áo len mà 150k là mắc rồi, bình thường giá có một nửa. Ăn bánh căn là cũng chưa đúng đặc sản đâu, món đặc sản ở ĐL là cơm lam nếp cẩm nấu trong ống tre cơ. Rồi mình khoe là được vô vườn cà chua hái tận nơi, ăn tận chỗ. :) Ai dè anh cười một tràng bảo: "Cà chua ở đây chỗ nào không bơm thuốc, mà cà chua bi là nhiều nhất đó." Thực sự ngậm ngùi lu

Anh Grab nhiều chuyện!

Lâu rồi mới đi Grab, leo lên xe thì nhận được một lời đề nghị hết sức dễ thương: "Em, em biết đường không chỉ anh đi, anh không google map!" :)) Ôi mình biết đường chơ, chỉ mỗi tội "rất biết lạc đường". Anh Grab tầm độ ba mươi mấy, có 1 vợ 1 con người Ninh Bình ^^. Không hiểu sao ổng kể bao nhiêu chuyện với mình nào là làm cơ khí, làm BĐS có tiền 1 thời mua được nhà SG mà chừ đang chờ việc nên đi Grab, nào là chuyện Viettel còn nợ ổng 4 5 chục triệu tiền công trình gì đấy... Rồi bất chợt anh Grab quay qua hỏi: "Em học năm 1 hả?" Mình mắc cười nhưng vì chủ nghĩa nhân văn và không nên làm người ta sốc quá cho nên cũng đành phải bảo: " Dạ em học năm 4!" :)) Nhờ rứa mà được anh đề nghị là giới thiệu việc làm cho haha. Không nhìn thấy mặt chỉ nghe giọng mà cũng được ghi nhận cái sự trẻ . Nhưng mà ấn tượng nhất vẫn là lúc mình nhờ anh Grab chở đi thêm 1 đoạn nữa mà anh đó không chịu lấy tiền! Rồi còn được chúc sau ni đi làm thành công nữa! ^^ 1

Chuyện thường

Một bữa kia, ở công ty mình, mọi người đang làm việc hăng say vui vẻ thì bất chợt một khách hàng đến với vẻ rất tức giận. Người đó chẳng xa lạ gì - đó là chú P. Chuyện là chú có vợ đang làm hồ sơ du lịch Mỹ ở công ty mình. Gia đình chú cũng rất thân thiết với công ty. Vậy mà hôm đó chú lớn tiếng. tức giận kinh khủng, đòi giải quyết ngay. Thì ra trong hồ sơ của chú có ghi sai một khung giờ ngày tháng. Thật ra đó không phải hoàn toàn là lỗi của công ty mình mà do 1 bên nữa họ chứng nhận giấy nhưng lại nhầm 2008 thành 2018, thế mới chết chứ! Chú giận kinh khủng, cả văn phòng thấy hoảng sợ vì nếu vợ chú trượt visa vì một lý do nào đó khách quan thì người ta cung sẽ đổ lỗi cho công ty mình. Cách 2m mình nghe chú lớn tiếng bảo với Sếp mình: "Con nghĩ răng mà làm cho o B như rứa, làm được thì làm, không làm được phải nói từ đầu." Sếp mình hết lời giải thích và trấn an nhưng dường như ngọn lửa của chú không ngừng lại, chú tiếp tục với vẻ mặt hung dữ: "Con có biết o B mất ăn mấ