Chuyển đến nội dung chính

Phía sau một anh Grab - For relax



Phía sau một anh Grab 😁
Chuyện hôm đó...

Mình book xe cho buổi sáng sớm nhưng không book được cái nào cả thế là phương án cuối cùng phải book Grab. Book cho 6h sáng với linh tính chắc không ai đi giờ đó nên mới nảy ra ý nghĩ book vào 9.30 tối hôm trước thử xem. Book Grab mà book tận trước nửa ngày vậy mà vẫn có người chịu đi với mình hihi. Tình cờ đến mức anh Grab cũng tên Huế luôn mới hay.

Thế là sáng hôm sau đúng 6h anh Grab có mặt ^^. Rồi mình lên đường. Đường đi ra sân bay xa lắm chắc gần 30 cây số.
Mình vừa đi vừa tiếc, vừa than đến Đà Lạt mà chưa đi được nhiều nơi thế là anh Grab vừa đi vừa chỉ cho mình bao nhiêu thứ. Anh bảo mua áo len mà 150k là mắc rồi, bình thường giá có một nửa. Ăn bánh căn là cũng chưa đúng đặc sản đâu, món đặc sản ở ĐL là cơm lam nếp cẩm nấu trong ống tre cơ. Rồi mình khoe là được vô vườn cà chua hái tận nơi, ăn tận chỗ. :) Ai dè anh cười một tràng bảo: "Cà chua ở đây chỗ nào không bơm thuốc, mà cà chua bi là nhiều nhất đó." Thực sự ngậm ngùi luôn! Anh Grab nhiệt tình lắm luôn. Anh nói vài bữa vô lại Đà Lạt thì alo anh dẫn đi, đến Lang Biang nè, đi Ga Đà Lạt, dẫn đi xem nhà cổ, đi đốt lửa trại nữa. Chao ôi là thích!
Trên đường đi xen lẫn tiếng gió là tiếng run lẩy bẩy của mình (mình đã mặc tận 3 áo mà vẫn bị lạnh), thế là anh Grab hỏi: "Sao, lạnh lắm hả, anh cho mượn áo!" Hihi Anh Grab có tâm đi một chặng đường mà cứ hỏi hoài thấy vui dễ sợ.
Nghe mình than tiếc chưa đi được gì vậy là anh Grab bảo để anh đi đường khác (đường ven có khu dân cư) thay vì đường cao tốc để chỉ cho mình xem được nhiều cái nào là nhà kính trồng rau, khu du lịch sinh thái, mấy homestay đẹp mà rẻ,... Thích thật! Một chuyến đi xe hơn 30' mà thấy cả Đà Lạt xinh tươi!
Con người ở đâu cũng vậy cũng có những nét riêng rất lạ. Tự nhiên thấy chuyến đi dễ thương hẳn. Vừa đi vừa nhớ đến câu hát của Hà Anh Tuấn:
"Bên núi bên đồi ôi thành phố sương
Lời ca rũ lá mưa xóa mưa nhòa
Mưa xóa mưa nhòa trăng vàng cút côi
Em đã mây trôi những muôn trùng xa.

Biển khơi phía sau người không ngoái lại
Chỉ có sương chan hòa ban mai
Tôi đi tìm đời tôi những chuyến xe
Đi cho trọn trời đất xót xa"

Có một Đà Lạt nhẹ nhàng như thế!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

"Hãy ở lại bên tôi vào lúc cuối ngày" - Thơ Trần Việt Anh

"Hãy ngồi lại cùng tôi vào lúc cuối ngày Lúc những mặt người đã nhuốm màu mệt mỏi Chỉ ngồi cạnh tôi thôi và đừng bao giờ hỏi Vì sao? Vì những tháng ngày đất thấp trời cao? Vì những ước vọng lớn lao Mà áo cơm lại ghì sát đất Vì đã tất tay cho ván bài cược bằng chân thật Sự thảm bại lạnh lùng Vì ánh mắt của cô gái giờ mình tạm gọi người dưng? Thờ ơ thấy sợ Vì tuổi trẻ đi qua Ghi cho mình bao nhiêu là món nợ… Và cả vì nỗi sợ Một ngày tan vào cõi mênh mông. Lại gần tôi thêm chút nữa được không? Kể cho tôi nghe về ngày- mà bạn và tôi từng sống? Bầu trời có màu gì? Đám mây có màu gì? Bao mặt người chúng ta từng gặp Ai cũng nhớ nhớ quên quên Hãy ở lại bên tôi vào lúc cuối ngày Lúc ánh sáng cuối cùng của một ngày sắp tắt Chúng ta chỉ lặng nghe và nhắm mắt Xem ngọn gió đang bảo điều gì Có thể đó là những lời rầm rì Có thể đó là tiếng cười chê những kẻ tài cao mà chí thấp Có thể đó là hơi thở của mẹ Đất Mỗi ngày lại có bao nhiêu sự sinh sôi Như bóng tối, như ánh sáng Như tình yêu, như sự

Trò chơi Trí Uẩn - Tự hào Việt Nam

Có cách nào để trẻ con bớt chơi điện thoại? Lúc trước không có điện thoại mấy đứa trẻ sẽ chơi gì hè? Trò chơi này có lẽ sẽ là câu trả lời rất hay. Đây là quyển sách được ba mình mua cho từ thời lớp 7, lớp 8 gì đó. Lúc đó không hiểu sao chỉ thích mỗi cuốn này và rồi nó mang lại bao nhiêu kí ức đẹp! Dù bây giờ nó không còn vẻ mới mẻ, tinh tươm nhưng bên trong vẫn nguyên vẹn cùng với tinh thần của nó. Trò chơi này gọi là trò chơi Trí Uẩn. Có lẽ đây là trò chơi trí tuệ hàng đầu và rất thuần Việt. Cách chơi cực kì đơn giản: sáng tạo hình chỉ từ 7 miếng ghép gỗ. Bộ đồ chơi từ 7 miếng ghép xếp này được in thành sách vào năm 1956 và được Bác Hồ đặt tên là trò chơi Trí Uẩn (người sáng tạo ra trò chơi này). Thực sự, giờ tìm lại rất khó vì nó không còn xuất bản nữa. Mình may mắn vẫn còn giữ được nó. Bộ này không chỉ có sách mà còn có bộ gỗ 7 miếng. Chắc có lẽ đây là trò chơi mình thích nhất vì đơn giản nhưng cần rất nhiều sự sáng tạo. Và hay nhất ở chỗ mỗi nhóm hình sẽ được minh họa bằng nhữn

Nếp nghĩ, nếp nhà!

Trải nghiệm cuộc sống và môi trường làm việc ở Huế cũng gần 3 năm. Rất nhiều người bảo rằng: “Huế bao năm vẫn vậy”. Đối với nhiều người yêu Huế, yêu mảnh đất Thần Kinh với những giá trị văn hóa lâu đời, trường tồn, cổ kính và kiểu cách “sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu” thì đó là một điều đáng mừng. Còn với những thế hệ trẻ, những điều đó lại rất nhiều rào cản, có cơ hội nhưng lắm thách thức. Huế là một nơi rất yên bình so với nhiều thành phố khác vì tỉ lệ dân nhập cư ít mà có nhập cư thì người ta cũng khó để chịu được “cái nắng, cái gió” của nơi đây; không bảo là khắc nghiệt quá như ở Quảng Trị, Quảng Bình nhưng thời tiết quả làm cho con người ta trở nên “khó tánh” hơn. Quay lại chuyện đời sống Huế. Ba năm rồi mình về đây, nhìn từng dòng người, dòng chảy của Huế. Rời Huế từ lúc còn thơ dại – những năm 18 tuổi không hiểu gì về Huế, cũng không biết nhiều về con người Huế hay những giá trị của Huế bởi 7giờ 30 là phải có mặt ở nhà với tác phong rất quy cũ; đều răm rắp như vắt cha