Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 6, 2019

Nhớ những năm tháng ấy

Chắc là vì tháng 6  Mấy hôm nay thấy các bạn chuẩn bị tốt nghiệp mà mình cứ có cảm giác xao xuyến trong người. Mấy hôm nay lại nhớ Thầy. Thầy là người Thầy đầu tiên đối với mình và sẽ luôn là như rứa. Lúc trước mình chưa thấy thích cái ngành Marketing này lắm mãi đến khi gặp thầy. Học thầy đúng kiểu học kì quân đội, suốt 3 tháng trời tụi mình được ngủ chưa tới 5 tiếng, ăn cơm và sinh hoạt chỉ trong 1 tiếng đồng hồ nhờ rứa mà khoảng thời gian đó trở thành những kỉ niệm không bao giờ quên được với mình. Thầy hay nói câu: “Có thật không? Tôi sẽ chứng minh điều ngược lại.” Thầy khiến những điều đúng và sai trở nên mơ hồ và cho chúng mình biết cuộc đời cũng như rứa cũng chẳng phân biệt đúng hay sai quá nhiều, có đúng chăng thì cũng ở một vài hoàn cảnh, một nhóm người thôi. Suốt 21 năm đi học trước đó mình chưa bao giờ ấn tượng hay cảm nhận được sự tận tâm mãnh liệt từ một giáo viên nào như thầy cả, cũng chưa bao giờ mình muốn nói chuyện và tiếp xúc với giáo viên nhiều hơn như rứa

Đi rừng - Khoảnh khắc khó quên

Mọi người đi suối còn có hai con người lại chọn lên …núi Trong lúc mọi người đi suối, mình với một chị bảo tìm chỗ môt ngồi cho mát. Tự dưng thấy có lối nhỏ không có ghi biển CẤM hay NGUY HIỂM gì nên trong đầu suy nghĩ điều đó đồng nghĩa với việc “Được phép vào”. Lúc đầu hai chị em tính tới một xíu để coi đó là chỗ nào thôi. Vừa bước độ 200m thấy một lối mòn, đá được đặt khá ngay ngắn nên nghĩ là chắc có ai đó đã từng đi rồi. Chị P rủ: “Đi xem thử không?”. Mình hơi ngần ngại hơi lo lắng nhưng mà vẫn quyết định đi. Vừa đi vừa thấy càng lúc càng đẹp và lại càng lên cao, đi mãi chưa thấy tới đích gì. Chị P đi đằng sau bảo: “Về đi em, đừng lên nữa coi có con vắt đỏ.” Thực sự mình lúc đó mặt quần đùi, áo pull nhưng mỗi khi đi lên rừng núi không hiểu sao lúc nào cũng chỉ nghĩ sợ có con Cọp chui ra thôi, có lẽ ý nghĩ đó khiến mình không nhớ đến mấy con vắt. Chị P đi đằng sao cứ bảo: “Coi có con muỗi hút máu người đó, coi có vắt đó.” Suốt đoạn đường mà nói miết trong khi nàng lại mặc quầ