Chuyển đến nội dung chính

Bao giờ “Bị Học” sẽ trở thành “Được học”



Chúng ta thường được đưa đến trường từ lúc còn rất nhỏ nhưng có phải lúc ở trường là lúc được học? Có phải lúc ngồi trong lớp, bên bạn bè và giáo viên là lúc được học? Câu chuyện hồi kí của Tara không trực tiếp trả lời cho câu hỏi đó nhưng nó là minh chứng thực tế và sống động nhất mà mình từng đọc về việc học và được học. “Được học” với Tara là khi những câu chữ, những lời giảng tựa như những viên nam châm thu hút Tara một cách tự nhiên nhất, khơi gợi trong cô sự tò mò và hào hứng không tưởng để rồi cô ấy tự tìm kiếm câu trả lời cho chính mình, chứ không phải là ai khác. Điều đó nghe có vẻ bình thường nhưng rất đỗi thiêng liêng nếu một ai đó đã từng trải qua cảm giác và tuổi trẻ “học vì ai đó”, tuổi trẻ “bị học” chứ không phải tự trong bản thân người đó mong ước như thế. Hành trình của Tara dài và tưởng như vô tận. Mình có cảm giác nó là một con lắc, tịnh tiến và không thể thoát ra khỏi sợi dây vô hình của những mặc định và định kiến của tuổi thơ. Nhưng sức mạnh ý chí và tình yêu lớn của cô đối với học thuật đã giúp Tara vượt qua muôn vàn thử thách về cả tinh thần lẫn thể chất. Quả thực, sức mạnh ý chí có thể giúp con người đương đầu với tất cả.  “Được học” là một cảm giác rất tuyệt vời nếu ai đó đã từng cảm nhận được. Lúc đó, con chữ không chỉ là những dòng giấy trắng mực đen mà là trước mắt bạn, cả thế giới như hiện ra cuốn bạn ra khỏi thực tại, bạn khao khát được chứng kiến, được hóa thân mình vào trong những câu chữ để sống và cảm nhận nó. Câu chữ nhảy múa, khai sáng những góc tối của tâm hồn và biến chúng ta trở nên nhỏ bé như những hạt bụi trong vũ trụ; lúc đó ta hiểu rằng vũ trụ bao la và kì diệu đến như thế nào, những sự sắp đặt tuyệt vời ra sao. Giới hạn “học” của chúng ta lúc đó không ở những trang sách, lời giảng của người thầy mà chính ở trong tư tưởng của chúng ta… Và nó vô tận! Một lần đánh đổi và nỗ lực hết mình để “được học” và bạn sẽ không thể nào quên!

Tara mất 10 năm để thành công và hành trình chờ đợi để được học của cô đến tận 17 năm. Tara nhắc mình nhớ đến một ai đó và hành trình của họ cũng dài không kém. Núi Buck hay Đại Tây Dương cũng không thể ngăn cản nổi ý chí của một người bởi vì nơi nào có ý chí, ở đó có con đường. Kiên nhẫn và kiên trì là những từ khắc khoải trong bản thân mình sau khi gấp lại cuốn sách. Không có con đường nào trải đầy hoa hồng, nhưng sẽ luôn có con đường khiến bạn tìm thấy chính bản thân và mong ước của mình – con đường đó khiến bạn được sống thật sự và thăng hoa. Niềm tin và hy vọng chính là những liều thuốc tiên nâng đỡ tất cả mỗi chúng ta bước tiếp và bước xa hơn.

“Hãy nhớ rằng trái tim của bạn ở đâu, nơi đó bạn sẽ tìm thấy kho tàng của chính mình.”
Cám ơn Tara!




Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Hôm nay sẽ là những kí ức đẹp của ngày mai.

  Cuối năm là thời gian người ta thường nghĩ nhiều về việc sum họp nhưng năm nay có những điều rất khác, rất lạc lối so với thường tình bởi vì dịch covid. Một năm của mình thường kết thúc không khác bao người là mấy, chỉ có một điều lúc nào cũng xảy ra như vậy nên đôi khi trở thành chuyện rất đỗi bình thường: chờ chị và các bạn ở xa về tay bắt mặt mừng, về để có mặt với nhau tại cùng một thời điểm và cùng một địa điểm. Thế mà, covid đã khiến những điều nhỏ bé bình thường trở nên khác thường. Bạn bè mình và chị mình không về được. Điều đó không phải là điều ngạc nhiên với nhiều người nhưng với riêng mình, nó là một khoảng trống lạ lùng, một sự bỡ ngỡ đến mơ hồ như một buổi sớm thức dậy vội vàng sau một đêm khó ngủ. Có lẽ cái cảm giác đến hai mươi mấy Tết luôn được gặp những người thân mến từ xa về chất chứa bao nhiêu cảm xúc rộn ràng khó nói hết, cái vui nhè nhẹ như những cơn gió buổi sớm mai trong làn sương se lạnh cùng chút ánh nắng ấm áp. Một cái cảm giác thật dễ chịu và yên lành...

Tri kỉ

Lâu rồi mới được gặp hai anh chị chủ quán dễ thương. Từ lâu đã thấy hai con người đó giản dị, chân thành và tình cảm rất sâu sắc nhưng hôm nay có điều khiến mình không khỏi xúc động ^^. Lúc chị mình bảo: "Em thấy anh giống như là anh trồng hoa cho chị ngắm a, dễ thương a rứa. Phải không anh?" Anh chủ đang ngồi ở bếp lò nấu nước, khói nhẹ bốc lên. Lúc mình quay sang nhìn anh chủ, mình vô tình bắt được ánh mắt đó. Anh từ tốn với câu trả lời có chút ngại ngùng nhưng rõ ràng: "Ừ  đúng rứa!" xong anh cười một cách hiền lành, mặt hơi đỏ một chút. Thật sự không thể nào quên ánh mắt đó. Ánh mắt của sự yêu thương, trìu mến, chân thành cực kì nhẹ nhàng. Quá sức dễ thương. Ở cái tuổi gần 40, họ vẫn dành cho nhau những điều giản dị, tinh tế như rứa, quả thực đáng quý. Họ là tri kỉ!  <3 Tình cảm thật sự không cần nhiều món quà, vật chất xa xỉ mà là những điều thấu hiểu sâu sắc, biết lắng nghe, biết cảm thông cho nhau như thầy Thích Nhất Hạnh có đoạn viết: "Nhu yếu hiể...