Chuyển đến nội dung chính

Đi rừng - Khoảnh khắc khó quên


Mọi người đi suối còn có hai con người lại chọn lên …núi
Trong lúc mọi người đi suối, mình với một chị bảo tìm chỗ môt ngồi cho mát.
Tự dưng thấy có lối nhỏ không có ghi biển CẤM hay NGUY HIỂM gì nên trong đầu suy nghĩ điều đó đồng nghĩa với việc “Được phép vào”. Lúc đầu hai chị em tính tới một xíu để coi đó là chỗ nào thôi. Vừa bước độ 200m thấy một lối mòn, đá được đặt khá ngay ngắn nên nghĩ là chắc có ai đó đã từng đi rồi. Chị P rủ: “Đi xem thử không?”. Mình hơi ngần ngại hơi lo lắng nhưng mà vẫn quyết định đi.
Vừa đi vừa thấy càng lúc càng đẹp và lại càng lên cao, đi mãi chưa thấy tới đích gì. Chị P đi đằng sau bảo: “Về đi em, đừng lên nữa coi có con vắt đỏ.” Thực sự mình lúc đó mặt quần đùi, áo pull nhưng mỗi khi đi lên rừng núi không hiểu sao lúc nào cũng chỉ nghĩ sợ có con Cọp chui ra thôi, có lẽ ý nghĩ đó khiến mình không nhớ đến mấy con vắt. Chị P đi đằng sao cứ bảo: “Coi có con muỗi hút máu người đó, coi có vắt đó.” Suốt đoạn đường mà nói miết trong khi nàng lại mặc quần rin, áo pull và đội mũ chỉnh tề. Mình thì vẫn đang ngắm cảnh, ham nhìn cái này, ngó cái kia. Mình năn nỉ: “Lên một tý, một tý nữa thôi chị.” Chị P cũng chiều đi lên đến đoạn có một cây to, nhìn quanh chẳng có ai hết, không khí phải nói là trong veo nhưng cảm thấy hơi lo lắng vì trên kia chẳng có lối nữa. Thế là quyết định đi về. Mình vừa đi vừa thích thú với mấy cái cây màu lạ lạ, tâm trí thực sự đang “phiêu” ^^. Tự dưng chị P la lên: “Cái chi ri hè, hình như con vắt.” Mình giật mình ngoảnh lại chỉ trong 3 giây chị P lấy tay hất ra. Đó là lần đầu tiên trên đời mình thấy một người phụ nữ dám cầm con vắt hất ra nhanh như rứa. Lúc đó mình mới biết là có vắt thật. Thế là hai chị em chẳng nói năng chi cả rồi chạy xuống thiệt nhanh. Tụi mình mất 30 – 40’ để đi lên nhưng chỉ mất có 3’ để xuống núi😂 Hai chị em chạy vào nhà tắm thiệt nhanh xem có con nào nữa không. Mình tay chân bủn vì nhớ rằng mình đang mặc quần short mà. Quả thật quá may mắn khi chẳng có con nào bám trên người tụi mình nữa.
Phải ngồi tận 30’ sau mới hoàn hồn ^^. Lúc đó hỏi ra mới biết chị P chưa bao giờ biết con vắt là gì chỉ nghe nên họ nói lại rứa cho mình sợ thôi nên lúc đó chẳng có ý nghĩ chi cả mới dám cầm con vắt quăng đi. Còn mình vẫn còn bị sợ vì không nghĩ tự dưng lại không có ý nghĩ nào sẽ có vắt ở đó luôn. Thấy mình gan thiệt có ai đi rừng mà mặc quần short. Chị P bảo: “May may mà nó bám người chị chơ bám người em là chị không khiêng về được.” 
Hơn 30’ ngẫm lại mới định hình là mình đã xuống núi ^^. Hai chị em vẫn còn thấy kì lạ: Người mặc quần rin dài mà dày thì bị vắt cắn còn người mặc quần short lại chẳng hề chi. Cái này chắc là “Thánh nhân đãi kẻ khù khờ” haha.
Giờ nghĩ lại chuyện lúc đó thấy buồn cười ghê nhưng vẫn còn hơi sợ. ^^
Những bức ảnh được chụp trước khi có ý nghĩ “trên rừng chắc chắn sẽ có vắt”. 
Chúng ta là một phần của thiên nhiên chứ thiên nhiên không phải là một phần của chúng ta.
Đi nhiều một chút thấy tầm nhìn rộng ra một chút.
Cái tôi nhỏ lại một chút. Thế là tốt hơn được một chút.



                   

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Trò chơi Trí Uẩn - Tự hào Việt Nam

Có cách nào để trẻ con bớt chơi điện thoại? Lúc trước không có điện thoại mấy đứa trẻ sẽ chơi gì hè? Trò chơi này có lẽ sẽ là câu trả lời rất hay. Đây là quyển sách được ba mình mua cho từ thời lớp 7, lớp 8 gì đó. Lúc đó không hiểu sao chỉ thích mỗi cuốn này và rồi nó mang lại bao nhiêu kí ức đẹp! Dù bây giờ nó không còn vẻ mới mẻ, tinh tươm nhưng bên trong vẫn nguyên vẹn cùng với tinh thần của nó. Trò chơi này gọi là trò chơi Trí Uẩn. Có lẽ đây là trò chơi trí tuệ hàng đầu và rất thuần Việt. Cách chơi cực kì đơn giản: sáng tạo hình chỉ từ 7 miếng ghép gỗ. Bộ đồ chơi từ 7 miếng ghép xếp này được in thành sách vào năm 1956 và được Bác Hồ đặt tên là trò chơi Trí Uẩn (người sáng tạo ra trò chơi này). Thực sự, giờ tìm lại rất khó vì nó không còn xuất bản nữa. Mình may mắn vẫn còn giữ được nó. Bộ này không chỉ có sách mà còn có bộ gỗ 7 miếng. Chắc có lẽ đây là trò chơi mình thích nhất vì đơn giản nhưng cần rất nhiều sự sáng tạo. Và hay nhất ở chỗ mỗi nhóm hình sẽ được minh họa bằng nhữn

"Hãy ở lại bên tôi vào lúc cuối ngày" - Thơ Trần Việt Anh

"Hãy ngồi lại cùng tôi vào lúc cuối ngày Lúc những mặt người đã nhuốm màu mệt mỏi Chỉ ngồi cạnh tôi thôi và đừng bao giờ hỏi Vì sao? Vì những tháng ngày đất thấp trời cao? Vì những ước vọng lớn lao Mà áo cơm lại ghì sát đất Vì đã tất tay cho ván bài cược bằng chân thật Sự thảm bại lạnh lùng Vì ánh mắt của cô gái giờ mình tạm gọi người dưng? Thờ ơ thấy sợ Vì tuổi trẻ đi qua Ghi cho mình bao nhiêu là món nợ… Và cả vì nỗi sợ Một ngày tan vào cõi mênh mông. Lại gần tôi thêm chút nữa được không? Kể cho tôi nghe về ngày- mà bạn và tôi từng sống? Bầu trời có màu gì? Đám mây có màu gì? Bao mặt người chúng ta từng gặp Ai cũng nhớ nhớ quên quên Hãy ở lại bên tôi vào lúc cuối ngày Lúc ánh sáng cuối cùng của một ngày sắp tắt Chúng ta chỉ lặng nghe và nhắm mắt Xem ngọn gió đang bảo điều gì Có thể đó là những lời rầm rì Có thể đó là tiếng cười chê những kẻ tài cao mà chí thấp Có thể đó là hơi thở của mẹ Đất Mỗi ngày lại có bao nhiêu sự sinh sôi Như bóng tối, như ánh sáng Như tình yêu, như sự

Bao giờ “Bị Học” sẽ trở thành “Được học”

Chúng ta thường được đưa đến trường từ lúc còn rất nhỏ nhưng có phải lúc ở trường là lúc được học? Có phải lúc ngồi trong lớp, bên bạn bè và giáo viên là lúc được học? Câu chuyện hồi kí của Tara không trực tiếp trả lời cho câu hỏi đó nhưng nó là minh chứng thực tế và sống động nhất mà mình từng đọc về việc học và được học. “Được học” với Tara là khi những câu chữ, những lời giảng tựa như những viên nam châm thu hút Tara một cách tự nhiên nhất, khơi gợi trong cô sự tò mò và hào hứng không tưởng để rồi cô ấy tự tìm kiếm câu trả lời cho chính mình, chứ không phải là ai khác. Điều đó nghe có vẻ bình thường nhưng rất đỗi thiêng liêng nếu một ai đó đã từng trải qua cảm giác và tuổi trẻ “học vì ai đó”, tuổi trẻ “bị học” chứ không phải tự trong bản thân người đó mong ước như thế. Hành trình của Tara dài và tưởng như vô tận. Mình có cảm giác nó là một con lắc, tịnh tiến và không thể thoát ra khỏi sợi dây vô hình của những mặc định và định kiến của tuổi thơ. Nhưng sức mạnh ý chí và tình yêu lớn