Chúng ta thường
được đưa đến trường từ lúc còn rất nhỏ nhưng có phải lúc ở trường là lúc được học?
Có phải lúc ngồi trong lớp, bên bạn bè và giáo viên là lúc được học? Câu chuyện
hồi kí của Tara không trực tiếp trả lời cho câu hỏi đó nhưng nó là minh chứng
thực tế và sống động nhất mà mình từng đọc về việc học và được học. “Được học” với
Tara là khi những câu chữ, những lời giảng tựa như những viên nam châm thu hút
Tara một cách tự nhiên nhất, khơi gợi trong cô sự tò mò và hào hứng không tưởng
để rồi cô ấy tự tìm kiếm câu trả lời cho chính mình, chứ không phải là ai khác.
Điều đó nghe có vẻ bình thường nhưng rất đỗi thiêng liêng nếu một ai đó đã từng
trải qua cảm giác và tuổi trẻ “học vì ai đó”, tuổi trẻ “bị học” chứ không phải
tự trong bản thân người đó mong ước như thế. Hành trình của Tara dài và tưởng
như vô tận. Mình có cảm giác nó là một con lắc, tịnh tiến và không thể thoát ra
khỏi sợi dây vô hình của những mặc định và định kiến của tuổi thơ. Nhưng sức mạnh
ý chí và tình yêu lớn của cô đối với học thuật đã giúp Tara vượt qua muôn vàn
thử thách về cả tinh thần lẫn thể chất. Quả thực, sức mạnh ý chí có thể giúp
con người đương đầu với tất cả. “Được học”
là một cảm giác rất tuyệt vời nếu ai đó đã từng cảm nhận được. Lúc đó, con chữ
không chỉ là những dòng giấy trắng mực đen mà là trước mắt bạn, cả thế giới như
hiện ra cuốn bạn ra khỏi thực tại, bạn khao khát được chứng kiến, được hóa thân
mình vào trong những câu chữ để sống và cảm nhận nó. Câu chữ nhảy múa, khai
sáng những góc tối của tâm hồn và biến chúng ta trở nên nhỏ bé như những hạt bụi
trong vũ trụ; lúc đó ta hiểu rằng vũ trụ bao la và kì diệu đến như thế nào, những
sự sắp đặt tuyệt vời ra sao. Giới hạn “học” của chúng ta lúc đó không ở những
trang sách, lời giảng của người thầy mà chính ở trong tư tưởng của chúng ta… Và
nó vô tận! Một lần đánh đổi và nỗ lực hết mình để “được học” và bạn sẽ không thể
nào quên!
Tara mất 10
năm để thành công và hành trình chờ đợi để được học của cô đến tận 17 năm. Tara
nhắc mình nhớ đến một ai đó và hành trình của họ cũng dài không kém. Núi Buck
hay Đại Tây Dương cũng không thể ngăn cản nổi ý chí của một người bởi vì nơi
nào có ý chí, ở đó có con đường. Kiên nhẫn và kiên trì là những từ khắc khoải
trong bản thân mình sau khi gấp lại cuốn sách. Không có con đường nào trải đầy
hoa hồng, nhưng sẽ luôn có con đường khiến bạn tìm thấy chính bản thân và mong
ước của mình – con đường đó khiến bạn được sống thật sự và thăng hoa. Niềm tin
và hy vọng chính là những liều thuốc tiên nâng đỡ tất cả mỗi chúng ta bước tiếp
và bước xa hơn.
“Hãy nhớ rằng
trái tim của bạn ở đâu, nơi đó bạn sẽ tìm thấy kho tàng của chính mình.”
Cám ơn Tara!
Nhận xét
Đăng nhận xét