"Hãy ngồi lại cùng tôi vào lúc cuối ngày
Lúc những mặt người đã nhuốm màu mệt mỏi
Chỉ ngồi cạnh tôi thôi và đừng bao giờ hỏi
Vì sao?
Vì những tháng ngày đất thấp trời cao?
Vì những ước vọng lớn lao
Mà áo cơm lại ghì sát đất
Vì đã tất tay cho ván bài cược bằng chân thật
Sự thảm bại lạnh lùng
Vì ánh mắt của cô gái giờ mình tạm gọi người dưng?
Thờ ơ thấy sợ
Vì tuổi trẻ đi qua
Ghi cho mình bao nhiêu là món nợ…
Và cả vì nỗi sợ
Một ngày tan vào cõi mênh mông.
Lại gần tôi thêm chút nữa được không?
Kể cho tôi nghe về ngày- mà bạn và tôi từng sống?
Bầu trời có màu gì?
Đám mây có màu gì?
Bao mặt người chúng ta từng gặp
Ai cũng nhớ nhớ quên quên
Hãy ở lại bên tôi vào lúc cuối ngày
Lúc ánh sáng cuối cùng của một ngày sắp tắt
Chúng ta chỉ lặng nghe và nhắm mắt
Xem ngọn gió đang bảo điều gì
Có thể đó là những lời rầm rì
Có thể đó là tiếng cười chê những kẻ tài cao mà chí thấp
Có thể đó là hơi thở của mẹ Đất
Mỗi ngày lại có bao nhiêu sự sinh sôi
Như bóng tối, như ánh sáng
Như tình yêu, như sự chia ly
Như sự vun lên rồi sẽ dập vùi
Như cái chết và cả như sự sống
Như sự bình yên và cả nỗi hoang mang…
Mỗi ngày lại như một bậc thang
Đưa ta bước gần hơn về một nơi ta chẳng rõ
Địa ngục âm u hay cõi niết bàn
Sung sướng hay là đau khổ?
Điều ấy có quan trọng gì?
Cứ ở lại bên tôi, chớ vội quay đi
Vì chúng ta đều hiểu điều gì là quan trọng nhất
Quên cả buồn vui, cả những điều được mất
Quên cả những mặt người, những cái nắm tay
Chỉ niềm vui duy nhất lúc cuối ngày
Biết mình không cô độc.
Nếu mỏi chân, xin hãy dừng bước đã
Ngồi lại bên tôi một chút cuối ngày."
-----------------------
Trần Việt Anh sinh ngày 3 tháng 8 năm 1989 tại Hà Nội, tốt nghiệp trường Trung học Phổ thông Chu Văn An và ngành Ngân hàng tại trường Đại học Thăng Long. Việt Anh là cây bút quen thuộc với bạn đọc báo Hoa học trò tại chuyên mục Trà sữa cho tâm hồn. Hiện nay anh là phóng viên – biên tập viên mục thơ của báo Sinh viên Việt Nam phát hành thứ Hai hàng tuần.
Nhận xét
Đăng nhận xét