Chuyển đến nội dung chính

"Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ"






Sáng nay, mình định bụng dậy sớm chút đi ra cầu gỗ Lim để được đi bộ, ngồi hít thở xíu, đọc một đoạn sách rồi ăn một ít bánh quy. Quả thật không có gì tuyệt bằng được ngồi ở một nơi gần sông, mát mẻ, yên ắng và tận hưởng một quyển sách hay. Sáng ni lại có cơn gió dễ thương nữa chứ, nhẹ nhàng như lời thì thầm của mùa thu í. ^^ Cái cảm giác được làm những điều mình thích: đi bộ chậm rãi, ăn uống từ tốn và không phải lo đến giờ đi làm thật thích quá chừng. Khi có thời gian, con người ta mới thấy được những điều đẹp đẽ chung quanh, mới thấy những sự vật quanh mình đang thở, đang sống rất khẽ.


Lúc về có một chuyện dễ thương ^^.


Một cô nhìn thấy mình mang túi cói, thế là ghé lại hỏi han. Cô nói thích cái túi của mình – rất thân thiện với môi trường ^^. Rồi cô đứng nói chuyện, mình cũng thật yên để nghe vì nhìn ánh mắt cô chắc hẳn rất lương thiện rồi. Rồi cô kể về việc cô đi học, cô bảo 52 tuổi cô đi học lấy bằng C tiếng Anh. Cô nói: “Lúc trước dì học trường Đồng Khánh (trường HBT bây giờ), dì có có khiếu ngoại ngữ nhưng mà vì hoàn cảnh nên phải rẽ ngang giữa chừng nên đến tuổi vẫn muốn đi học lại. Mà dì có nhiều kỉ niệm dễ thương lắm con. Dì có nhiều cái muốn viết lắm mà cũng sợ bạn bè nói dì khoe đi học nên chưa viết. Dì đi học cho dì chơ không học cho ai hết nên lúc dì rớt bằng C thiếu 1 điểm là dì đi thi lại con nờ. Việc học là không có khi mô là muộn hết con hí.” Lâu lắm mới có người nói những điều hay như rứa và đúng ý mình quá. Dì cười thiệt hiền hậu nói: “Con, cái chi cũng tự thân của mình là tốt nhất con, cuộc đời vô thường lắm, trẻ cũng không biết khi nào mất đi, già cũng rứa nên chi dì lớn tuổi về hưu nhưng mà không có để lãng phí thời gian.” Mình nghe đến đây mà trong lòng hứng khởi dễ sợ, thấy dì nói có tâm quá chừng. Rồi dì nói chờ dì chút dì nghe điện thoại của bạn. Nghe xong, dì quay qua nói với mình: “Chừ dì phải nói láo bạn dì, hắn rủ đi café mà dì không ưa, không biết nói chuyện chi cả. Con biết không? Mấy người lớn bây chừ còn không làm gương được thì lấy mô giới trẻ học theo. Con biết không? Bạn dì rủ đi café nhắn trên Fb ơ, mà tới là ai nấy cầm điện thoại. Mình tới gặp nhau để trao đổi nói chuyện mình, chuyện con cháu, có mô nhiều dịp để gặp nhau con hí.” Mình cười rồi “Dạ”. Tự nhiên thấy vui ghê mà thấy mắc cười một chút hihi. Mình hình như cũng gặp mình một phần trong đó. Một số bạn mình gọi điện, nhắn tin rủ đi café xong mình không biết từ chối răng hết thế là im lặng luôn ^^. Mình cũng nghĩ là mình không biết nói chuyện chi với họ hết, mình cũng có thể nhận lời nhưng xong rồi lại tiếc khoảng thời gian đó; thế là mình không đi. Những khi một mình nhưng đang được làm những điều nhỏ nhỏ mà mình thích thì có chi bằng. Gặp dì mà ngỡ như ai nói hộ lòng mình ^^. Rồi dì nói tiếp: “Con biết không Thiền không phải là ngồi. Trồng một cái cây cũng là thiền. Con thấy khi con mong muốn một điều gì đó thì con cũng phải gieo hạt giống đó. Khi con trồng một cái cây cũng rứa, con thấy nó lớn từng chút mà lòng mình vui, rứa là con cũng đang thiền đó.”. Dì bảo tiếp: “Sáng ni có duyên gặp con mà vui hí, nếu mà con vui khi nghe những chuyện dì nói rứa là sáng ni dì đã bố thí rồi. Bố thí ở đây là bố thí ngôn từ chơ không phải về vật chất con hí.” Một người rất nhẹ nhàng, nói chuyện từ tốn như dì khiến mình cứ ngỡ mình đang đứng với một thiền sư. Rồi dì tiếp chuyện: “Con thấy không, chỉ nhìn cái túi của con mà dì bị hấp dẫn. Luật hấp dẫn đó con. Con có đọc luật hấp dẫn chơ hí.” Mình: “Dạ” rồi cười vì những điều dì nói hay mà lại đúng những điều ít có thể chia sẻ được với người lạ.


Câu chuyện vẫn chưa hết. Dì khuyên mình: “Con, dì nói này, con khi mô thử ngắm sao đi, mình có đọc về Vật lý thì hay nhưng mà cũng không cần thiết lắm, mình ngắm để thấy thế giới rộng lớn và mình nhỏ bé lắm con. Mình biết ngắm sao để cho đầu óc, tư tưởng của mình nó mở rộng ra, tâm hồn mình cũng nhẹ nhàng hơn. Khi mô con thử dậy 4 giờ, 4 rưỡi sáng, con sẽ ngắm được sao rõ nhất mà trời mùa thu ni hắn dễ thương lắm con.” Nghe xong mà mình chỉ biết cười và Dạ thôi ^^. Cảm giác lạ lắm. Mình cũng thích những vì sao từ khi nhỏ lẫn, lớn rồi chơ vẫn mê lắm, thỉnh thoảng cũng thức khuya để ngắm sao đó. Hihi. Lần tới sẽ thực hành điều dì bảo “Ngắm sao vào sáng sớm.”


Dì vẫn tiếp câu: “Mình làm chi cũng được mà điều phải có tâm hồn con nả, con cái chịu ảnh hưởng từ ba mẹ nhiều lắm. Mình làm rứa con cái cũng học được theo sau khi không chỉ biết mỗi vật chất mà biết thưởng những điều xung quanh. Mình nên đọc, nên nghe nhiều điều tích cực vô con nả. Sáng mô mở báo lên là dì thấy tai nạn, cháy nhà,… nên dì ít đọc mấy cái nớ lại. Dì chuyển qua kênh khác con. Dì sáng ni không đi mô hết vì dì có hẹn với mấy cái cây nhà dì đó. Chừ dì thích trồng cây với đọc sách thôi.” Mình nghĩ bụng: “Cha ơi, răng có người dễ thương rứa hè.” Trước khi về dì còn dặn mình lấy giấy bút ra để ghi lại bộ phim nên xem “Lục Tổ Huệ Năng”.


Đúng là buổi sáng tươi vui ^^

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Trò chơi Trí Uẩn - Tự hào Việt Nam

Có cách nào để trẻ con bớt chơi điện thoại? Lúc trước không có điện thoại mấy đứa trẻ sẽ chơi gì hè? Trò chơi này có lẽ sẽ là câu trả lời rất hay. Đây là quyển sách được ba mình mua cho từ thời lớp 7, lớp 8 gì đó. Lúc đó không hiểu sao chỉ thích mỗi cuốn này và rồi nó mang lại bao nhiêu kí ức đẹp! Dù bây giờ nó không còn vẻ mới mẻ, tinh tươm nhưng bên trong vẫn nguyên vẹn cùng với tinh thần của nó. Trò chơi này gọi là trò chơi Trí Uẩn. Có lẽ đây là trò chơi trí tuệ hàng đầu và rất thuần Việt. Cách chơi cực kì đơn giản: sáng tạo hình chỉ từ 7 miếng ghép gỗ. Bộ đồ chơi từ 7 miếng ghép xếp này được in thành sách vào năm 1956 và được Bác Hồ đặt tên là trò chơi Trí Uẩn (người sáng tạo ra trò chơi này). Thực sự, giờ tìm lại rất khó vì nó không còn xuất bản nữa. Mình may mắn vẫn còn giữ được nó. Bộ này không chỉ có sách mà còn có bộ gỗ 7 miếng. Chắc có lẽ đây là trò chơi mình thích nhất vì đơn giản nhưng cần rất nhiều sự sáng tạo. Và hay nhất ở chỗ mỗi nhóm hình sẽ được minh họa bằng nhữn

"Hãy ở lại bên tôi vào lúc cuối ngày" - Thơ Trần Việt Anh

"Hãy ngồi lại cùng tôi vào lúc cuối ngày Lúc những mặt người đã nhuốm màu mệt mỏi Chỉ ngồi cạnh tôi thôi và đừng bao giờ hỏi Vì sao? Vì những tháng ngày đất thấp trời cao? Vì những ước vọng lớn lao Mà áo cơm lại ghì sát đất Vì đã tất tay cho ván bài cược bằng chân thật Sự thảm bại lạnh lùng Vì ánh mắt của cô gái giờ mình tạm gọi người dưng? Thờ ơ thấy sợ Vì tuổi trẻ đi qua Ghi cho mình bao nhiêu là món nợ… Và cả vì nỗi sợ Một ngày tan vào cõi mênh mông. Lại gần tôi thêm chút nữa được không? Kể cho tôi nghe về ngày- mà bạn và tôi từng sống? Bầu trời có màu gì? Đám mây có màu gì? Bao mặt người chúng ta từng gặp Ai cũng nhớ nhớ quên quên Hãy ở lại bên tôi vào lúc cuối ngày Lúc ánh sáng cuối cùng của một ngày sắp tắt Chúng ta chỉ lặng nghe và nhắm mắt Xem ngọn gió đang bảo điều gì Có thể đó là những lời rầm rì Có thể đó là tiếng cười chê những kẻ tài cao mà chí thấp Có thể đó là hơi thở của mẹ Đất Mỗi ngày lại có bao nhiêu sự sinh sôi Như bóng tối, như ánh sáng Như tình yêu, như sự

Bao giờ “Bị Học” sẽ trở thành “Được học”

Chúng ta thường được đưa đến trường từ lúc còn rất nhỏ nhưng có phải lúc ở trường là lúc được học? Có phải lúc ngồi trong lớp, bên bạn bè và giáo viên là lúc được học? Câu chuyện hồi kí của Tara không trực tiếp trả lời cho câu hỏi đó nhưng nó là minh chứng thực tế và sống động nhất mà mình từng đọc về việc học và được học. “Được học” với Tara là khi những câu chữ, những lời giảng tựa như những viên nam châm thu hút Tara một cách tự nhiên nhất, khơi gợi trong cô sự tò mò và hào hứng không tưởng để rồi cô ấy tự tìm kiếm câu trả lời cho chính mình, chứ không phải là ai khác. Điều đó nghe có vẻ bình thường nhưng rất đỗi thiêng liêng nếu một ai đó đã từng trải qua cảm giác và tuổi trẻ “học vì ai đó”, tuổi trẻ “bị học” chứ không phải tự trong bản thân người đó mong ước như thế. Hành trình của Tara dài và tưởng như vô tận. Mình có cảm giác nó là một con lắc, tịnh tiến và không thể thoát ra khỏi sợi dây vô hình của những mặc định và định kiến của tuổi thơ. Nhưng sức mạnh ý chí và tình yêu lớn