Một bữa kia, ở công ty mình,
mọi người đang làm việc hăng say vui vẻ thì bất chợt một khách hàng đến với vẻ
rất tức giận. Người đó chẳng xa lạ gì - đó là chú P. Chuyện là chú có vợ đang
làm hồ sơ du lịch Mỹ ở công ty mình. Gia đình chú cũng rất thân thiết với công
ty. Vậy mà hôm đó chú lớn tiếng. tức giận kinh khủng, đòi giải quyết ngay. Thì
ra trong hồ sơ của chú có ghi sai một khung giờ ngày tháng. Thật ra đó không
phải hoàn toàn là lỗi của công ty mình mà do 1 bên nữa họ chứng nhận giấy nhưng
lại nhầm 2008 thành 2018, thế mới chết chứ! Chú giận kinh khủng, cả văn phòng
thấy hoảng sợ vì nếu vợ chú trượt visa vì một lý do nào đó khách quan thì người
ta cung sẽ đổ lỗi cho công ty mình. Cách 2m mình nghe chú lớn tiếng bảo với Sếp mình:
"Con nghĩ răng mà làm cho o B như rứa, làm được thì làm, không làm được
phải nói từ đầu." Sếp mình hết lời giải thích và trấn an nhưng dường như
ngọn lửa của chú không ngừng lại, chú tiếp tục với vẻ mặt hung dữ: "Con có
biết o B mất ăn mất ngủ, o lo lắng cả mấy tháng chờ đợi để được qua thăm Gôn
(con trai chú) không? Con có biết o lo lắng hồi hộp, cả mấy tháng không làm
được chi không? Rồi, rứa mấy tiền mới có giấy mới được, mấy cũng được hết miễn
o đi nộp suôn sẻ!." Sếp mình khẳng định vấn đề không phải là tiền mà chú
vẫn không tin, vẫn hằn học, vẫn tỏ vẻ như muốn "bắt đền". Sau một hồi
với sự đảm bảo của Sếp mình 1 ngày nữa sẽ hoàn thành thì chú mới nhẹ giọng
:"Chú cũng thông cảm nhưng mà con có biết o B sốt ruột, tiều tụy, suốt
ngày sợ không đi nộp được mà khóc lên khóc xuống không? Chú là chú ưa o đi được
cho o thỏa mãn, con làm chi cũng phải nghĩ đến hậu quả." Thật sự đúng là
một bài học nhớ đời cho cả VP nhưng mà mình lại thấy điều đó nó hết sức tự
nhiên. Vì có lẽ nó xuất phát từ tình cảm. Cô chú chắc cũng hơn 60t mà vẫn rất quan
tâm nhau. Người đi không phải chú nhưng chú lại hết mực lo cho o, sợ o buồn, sợ
o mất ăn mất ngủ, sợ lãng phí thời gian của o mà thôi. Nhiều người đặt câu hỏi
"what is love?" Mình nghĩ love is care, love is action, love is ...
Rất rất nhiều câu trả lời nhưng để chứng minh điều đó thì cả một chặng đường.
Nó đơn giản, nó phức tạp. Đôi khi một cơn giận cũng là yêu, một cái mắng chửi
cũng vì yêu. Nhìn thấy ở độ tuổi "thất thập cổ lai hy" họ vẫn quan
tâm nhau thầm lặng, không còn là những sự sôi nổi, không còn là những bó hoa
rực rỡ, không còn có những buổi đi ăn chỗ sang, chỗ đẹp, không còn là những món
quà giá trị; cái quý hơn cả là sự tôn trọng và thật sự quan tâm nhau, chăm chút
đời sống tinh thần cho nhau mới là đáng quý.
Có độ, mình được nghe câu
chuyện ở Nhật: Có một người phụ nữ 365 ngày cô ấy dành tặng cho chồng mình 365
món quà nhỏ, nó có thể là 1 bữa ăn, nó có thể là 1 viên kẹo, nó có thể chỉ là 1
tờ giấy ghi "Chúc ngày mới tốt lành". Khi được hỏi về điều đó, người
chồng bảo: "Mỗi ngày tôi muốn thức dậy thật sớm vì tôi háo hức đón xem
ngày mai mình nhận được gì. Và thế là tôi thấy yêu quý nó hơn, muốn sống tốt
hơn và tôi luôn cám ơn vì mình được sống." Nghe câu chuyện mà không thôi
ngưỡng mộ. Phải thừa nhận rằng "ăn cơm Tàu, lấy vợ Nhật" quả không
sai.
Nghĩ ở Việt Nam lạ thật đấy.
Lúc còn trẻ người ta quấn quýt nhau dùng đủ mọi thứ, mọi cách để làm hài lòng
nhau vậy mà đến lúc về già chân yếu, tay run lại từ từ xa nhau. Họ không còn
nắm tay nhau nữa, họ quên đi việc trao tặng lời tốt đẹp mỗi ngày, họ quên đi
việc làm nhau vui để mình được vui. Mình vẫn rất quý người phương Tây vì cái
cách họ thể hiện tình cảm: thẳng thắn, chân thành và tuổi tác không là vấn đề
gì cả. Ở độ tuổi nào họ cũng dành sự quan tâm cho nhau. Nghĩ lại phụ nữ ở Việt
Nam có vẻ thiệt thòi: lúc trẻ thì "anh - em", "vk-ck",
"ox-bx", về già lại "tôi - ông" xa lạ. Nhưng mà đâu đó ở
cuộc sống vẫn thấp thoáng những hình ảnh đẹp như o B - chú P.
Hôm đó tôi không thấy sự tức
giận, không thấy sự bất mãn - tôi chỉ thấy tình yêu! :)
Em vô tình vào blog của chị trong lúc làm việc thôi chị ạ. Bài của chị tình cảm và cảm động đến lạ, đôi khi một bài đọc bất chợt lại lay động đến mình hơn là mình cố tìm kiếm thứ gì đó để làm tâm hồn mình mềm mại, chị ha. Em cảm ơn chị. *heart fly*
Trả lờiXóaÔi cám ơn bạn! :) Mình chỉ mong kể những câu chuyện đời thường và lưu giữ những khoảnh khắc đẹp của cuộc sống. Chúc bạn an nhiên nhé ;)
Xóađúng là văn hóa ở nước khác họ trân trọng tình yêu, không cầu kì, không lí do đẹp xấu, tuổi tác,... và họ sẽ thương yêu bằng những gì gần gũi nhất. cám ơn chị
Trả lờiXóaMình cũng thấy vậy, những cử chỉ quan tâm giản dị lại làm trái tim ta rung động nhất nhỉ? ^^
Xóa