Chuyển đến nội dung chính

Chuyện thường


Một bữa kia, ở công ty mình, mọi người đang làm việc hăng say vui vẻ thì bất chợt một khách hàng đến với vẻ rất tức giận. Người đó chẳng xa lạ gì - đó là chú P. Chuyện là chú có vợ đang làm hồ sơ du lịch Mỹ ở công ty mình. Gia đình chú cũng rất thân thiết với công ty. Vậy mà hôm đó chú lớn tiếng. tức giận kinh khủng, đòi giải quyết ngay. Thì ra trong hồ sơ của chú có ghi sai một khung giờ ngày tháng. Thật ra đó không phải hoàn toàn là lỗi của công ty mình mà do 1 bên nữa họ chứng nhận giấy nhưng lại nhầm 2008 thành 2018, thế mới chết chứ! Chú giận kinh khủng, cả văn phòng thấy hoảng sợ vì nếu vợ chú trượt visa vì một lý do nào đó khách quan thì người ta cung sẽ đổ lỗi cho công ty mình. Cách 2m mình nghe chú lớn tiếng bảo với Sếp mình: "Con nghĩ răng mà làm cho o B như rứa, làm được thì làm, không làm được phải nói từ đầu." Sếp mình hết lời giải thích và trấn an nhưng dường như ngọn lửa của chú không ngừng lại, chú tiếp tục với vẻ mặt hung dữ: "Con có biết o B mất ăn mất ngủ, o lo lắng cả mấy tháng chờ đợi để được qua thăm Gôn (con trai chú) không? Con có biết o lo lắng hồi hộp, cả mấy tháng không làm được chi không? Rồi, rứa mấy tiền mới có giấy mới được, mấy cũng được hết miễn o đi nộp suôn sẻ!." Sếp mình khẳng định vấn đề không phải là tiền mà chú vẫn không tin, vẫn hằn học, vẫn tỏ vẻ như muốn "bắt đền". Sau một hồi với sự đảm bảo của Sếp mình 1 ngày nữa sẽ hoàn thành thì chú mới nhẹ giọng :"Chú cũng thông cảm nhưng mà con có biết o B sốt ruột, tiều tụy, suốt ngày sợ không đi nộp được mà khóc lên khóc xuống không? Chú là chú ưa o đi được cho o thỏa mãn, con làm chi cũng phải nghĩ đến hậu quả." Thật sự đúng là một bài học nhớ đời cho cả VP nhưng mà mình lại thấy điều đó nó hết sức tự nhiên. Vì có lẽ nó xuất phát từ tình cảm. Cô chú chắc cũng hơn 60t mà vẫn rất quan tâm nhau. Người đi không phải chú nhưng chú lại hết mực lo cho o, sợ o buồn, sợ o mất ăn mất ngủ, sợ lãng phí thời gian của o mà thôi. Nhiều người đặt câu hỏi "what is love?" Mình nghĩ love is care, love is action, love is ... Rất rất nhiều câu trả lời nhưng để chứng minh điều đó thì cả một chặng đường. Nó đơn giản, nó phức tạp. Đôi khi một cơn giận cũng là yêu, một cái mắng chửi cũng vì yêu. Nhìn thấy ở độ tuổi "thất thập cổ lai hy" họ vẫn quan tâm nhau thầm lặng, không còn là những sự sôi nổi, không còn là những bó hoa rực rỡ, không còn có những buổi đi ăn chỗ sang, chỗ đẹp, không còn là những món quà giá trị; cái quý hơn cả là sự tôn trọng và thật sự quan tâm nhau, chăm chút đời sống tinh thần cho nhau mới là đáng quý. 
Có độ, mình được nghe câu chuyện ở Nhật: Có một người phụ nữ 365 ngày cô ấy dành tặng cho chồng mình 365 món quà nhỏ, nó có thể là 1 bữa ăn, nó có thể là 1 viên kẹo, nó có thể chỉ là 1 tờ giấy ghi "Chúc ngày mới tốt lành". Khi được hỏi về điều đó, người chồng bảo: "Mỗi ngày tôi muốn thức dậy thật sớm vì tôi háo hức đón xem ngày mai mình nhận được gì. Và thế là tôi thấy yêu quý nó hơn, muốn sống tốt hơn và tôi luôn cám ơn vì mình được sống." Nghe câu chuyện mà không thôi ngưỡng mộ. Phải thừa nhận rằng "ăn cơm Tàu, lấy vợ Nhật" quả không sai.
Nghĩ ở Việt Nam lạ thật đấy. Lúc còn trẻ người ta quấn quýt nhau dùng đủ mọi thứ, mọi cách để làm hài lòng nhau vậy mà đến lúc về già chân yếu, tay run lại từ từ xa nhau. Họ không còn nắm tay nhau nữa, họ quên đi việc trao tặng lời tốt đẹp mỗi ngày, họ quên đi việc làm nhau vui để mình được vui. Mình vẫn rất quý người phương Tây vì cái cách họ thể hiện tình cảm: thẳng thắn, chân thành và tuổi tác không là vấn đề gì cả. Ở độ tuổi nào họ cũng dành sự quan tâm cho nhau. Nghĩ lại phụ nữ ở Việt Nam có vẻ thiệt thòi: lúc trẻ thì "anh - em", "vk-ck", "ox-bx", về già lại "tôi - ông" xa lạ. Nhưng mà đâu đó ở cuộc sống vẫn thấp thoáng những hình ảnh đẹp như o B - chú P. 
Hôm đó tôi không thấy sự tức giận, không thấy sự bất mãn - tôi chỉ thấy tình yêu! :) 


Nhận xét

  1. Em vô tình vào blog của chị trong lúc làm việc thôi chị ạ. Bài của chị tình cảm và cảm động đến lạ, đôi khi một bài đọc bất chợt lại lay động đến mình hơn là mình cố tìm kiếm thứ gì đó để làm tâm hồn mình mềm mại, chị ha. Em cảm ơn chị. *heart fly*

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ôi cám ơn bạn! :) Mình chỉ mong kể những câu chuyện đời thường và lưu giữ những khoảnh khắc đẹp của cuộc sống. Chúc bạn an nhiên nhé ;)

      Xóa
  2. đúng là văn hóa ở nước khác họ trân trọng tình yêu, không cầu kì, không lí do đẹp xấu, tuổi tác,... và họ sẽ thương yêu bằng những gì gần gũi nhất. cám ơn chị

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mình cũng thấy vậy, những cử chỉ quan tâm giản dị lại làm trái tim ta rung động nhất nhỉ? ^^

      Xóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Trò chơi Trí Uẩn - Tự hào Việt Nam

Có cách nào để trẻ con bớt chơi điện thoại? Lúc trước không có điện thoại mấy đứa trẻ sẽ chơi gì hè? Trò chơi này có lẽ sẽ là câu trả lời rất hay. Đây là quyển sách được ba mình mua cho từ thời lớp 7, lớp 8 gì đó. Lúc đó không hiểu sao chỉ thích mỗi cuốn này và rồi nó mang lại bao nhiêu kí ức đẹp! Dù bây giờ nó không còn vẻ mới mẻ, tinh tươm nhưng bên trong vẫn nguyên vẹn cùng với tinh thần của nó. Trò chơi này gọi là trò chơi Trí Uẩn. Có lẽ đây là trò chơi trí tuệ hàng đầu và rất thuần Việt. Cách chơi cực kì đơn giản: sáng tạo hình chỉ từ 7 miếng ghép gỗ. Bộ đồ chơi từ 7 miếng ghép xếp này được in thành sách vào năm 1956 và được Bác Hồ đặt tên là trò chơi Trí Uẩn (người sáng tạo ra trò chơi này). Thực sự, giờ tìm lại rất khó vì nó không còn xuất bản nữa. Mình may mắn vẫn còn giữ được nó. Bộ này không chỉ có sách mà còn có bộ gỗ 7 miếng. Chắc có lẽ đây là trò chơi mình thích nhất vì đơn giản nhưng cần rất nhiều sự sáng tạo. Và hay nhất ở chỗ mỗi nhóm hình sẽ được minh họa bằng nhữn

"Hãy ở lại bên tôi vào lúc cuối ngày" - Thơ Trần Việt Anh

"Hãy ngồi lại cùng tôi vào lúc cuối ngày Lúc những mặt người đã nhuốm màu mệt mỏi Chỉ ngồi cạnh tôi thôi và đừng bao giờ hỏi Vì sao? Vì những tháng ngày đất thấp trời cao? Vì những ước vọng lớn lao Mà áo cơm lại ghì sát đất Vì đã tất tay cho ván bài cược bằng chân thật Sự thảm bại lạnh lùng Vì ánh mắt của cô gái giờ mình tạm gọi người dưng? Thờ ơ thấy sợ Vì tuổi trẻ đi qua Ghi cho mình bao nhiêu là món nợ… Và cả vì nỗi sợ Một ngày tan vào cõi mênh mông. Lại gần tôi thêm chút nữa được không? Kể cho tôi nghe về ngày- mà bạn và tôi từng sống? Bầu trời có màu gì? Đám mây có màu gì? Bao mặt người chúng ta từng gặp Ai cũng nhớ nhớ quên quên Hãy ở lại bên tôi vào lúc cuối ngày Lúc ánh sáng cuối cùng của một ngày sắp tắt Chúng ta chỉ lặng nghe và nhắm mắt Xem ngọn gió đang bảo điều gì Có thể đó là những lời rầm rì Có thể đó là tiếng cười chê những kẻ tài cao mà chí thấp Có thể đó là hơi thở của mẹ Đất Mỗi ngày lại có bao nhiêu sự sinh sôi Như bóng tối, như ánh sáng Như tình yêu, như sự

Bao giờ “Bị Học” sẽ trở thành “Được học”

Chúng ta thường được đưa đến trường từ lúc còn rất nhỏ nhưng có phải lúc ở trường là lúc được học? Có phải lúc ngồi trong lớp, bên bạn bè và giáo viên là lúc được học? Câu chuyện hồi kí của Tara không trực tiếp trả lời cho câu hỏi đó nhưng nó là minh chứng thực tế và sống động nhất mà mình từng đọc về việc học và được học. “Được học” với Tara là khi những câu chữ, những lời giảng tựa như những viên nam châm thu hút Tara một cách tự nhiên nhất, khơi gợi trong cô sự tò mò và hào hứng không tưởng để rồi cô ấy tự tìm kiếm câu trả lời cho chính mình, chứ không phải là ai khác. Điều đó nghe có vẻ bình thường nhưng rất đỗi thiêng liêng nếu một ai đó đã từng trải qua cảm giác và tuổi trẻ “học vì ai đó”, tuổi trẻ “bị học” chứ không phải tự trong bản thân người đó mong ước như thế. Hành trình của Tara dài và tưởng như vô tận. Mình có cảm giác nó là một con lắc, tịnh tiến và không thể thoát ra khỏi sợi dây vô hình của những mặc định và định kiến của tuổi thơ. Nhưng sức mạnh ý chí và tình yêu lớn