Có những ngày tôi đã trải qua những cuộc nói chuyện đầy những cảm xúc nghi ngờ, chán ghét nhau. Bạn có lần nào đã trải qua tình trạng bản thân đang rất thoải mái nhưng lại bị lôi vào các cuộc to nhỏ như vậy? Tôi tự nhủ rằng tôi không giận, tôi không buồn vì tôi hiểu rằng khi ta giận ta là cái giận. Vậy mà, tôi đã giận, đã buồn, đã chán chường từ sâu thẳm bên trong và cái đó bộc phát ra khỏi cơ thể để biến thành những khuôn mặt vô thần. Tôi cũng không hiểu mình đến mức đồng nghiệp tôi hỏi: "Sao mặt em buồn thế?" Tôi đáp liền: "Em đâu có buồn đâu!", và cười thản nhiên. Ngay sau đó, tôi lại trở vào trạng thái không có nhiều cảm xúc và cứ làm việc của mình. Bản thân mình cũng không hiểu mình nữa. Tôi không muốn nói chuyện với ai cả, không! Tôi tìm đến một người bạn để nhờ sự giúp đỡ, tôi thoải mái ngay lúc đó, tôi khỏe ra ngay lúc đó, tôi cảm thấy ổn hơn. Vậy mà ngay sau đó tôi trở về cảm giác trống rỗng ấy, cái cảm giác lâu rồi mới có. Về đến nhà tôi tự hỏi mình:
Less is More.