Bắt đầu từ đâu nhỉ, tôi cũng chẳng biết nên nói từ đâu thôi thì vào đề mà không văn vẻ cũng được nhỉ, từ tôi đi. Từ lúc bé, tôi đã ấn tượng rất sâu sắc về một chất giọng của một người dẫn chương trình. Tôi đã rất thích thú có thể nói là mê mẩn đến mức nhiều khi xem truyền hình mà cũng chẳng quan tâm đến chương trình đang nói gì, bàn gì và cả những con người thu nhỏ trong chiếc hộp vuông vuông mà người ta gọi là tivi đó họ đang làm gì nữa; tôi chỉ chăm chú hoạt động cái đôi tai nhỏ bé để ngồi nghe một luồn âm thanh phát ra từ một người mà tôi chẳng hề quen – người dẫn chương trình trên tivi ấy. Lúc nhỏ, ta cứ thích cái gì là thích cho tới cùng, đòi cho bằng được và cũng chỉ chăm chăm đến cái thứ mà mình thích vì thế khuôn mặt của chú ấy tôi chỉ kịp nhớ mang máng, nhớ một cách mơ hồ. Tôi cứ mải mê như thế cho đến một ngày tivi ngừng chiếu chương trình ấy, tôi không nhớ rõ nữa nhưng có lẽ cách đây khoảng 10 năm, lúc ấy tôi được tầm 10 tuổi. Và thế là tôi buồn, b